Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

tháng 12 năm 2016- ngổn ngang

Tôi đang mâu thuẫn giữa ước mơ và hiện thực

Ước mơ được đi học, được mở rộng vốn kiến thức và trãi nghiệm cuộc sống ở một miền đất mới thôi thúc tôi từng ngày...và thực tại là tôi nên dành thời gian ở bên gia đình nhiều hơn, tôi cảm nhận thời gian dành cho những điều quí giá không còn nhiều...

Cái tôi đối mặt bay giờ là thời gian, bởi thời gian dành cho việc đi học của tôi cũng không còn nhiều...tuổi tác là vấn đề mà tôi đã nghĩ đến lúc này, 28 rồi...đâu còn trẻ trung nữa đâu.

Sự phân vân đã theo tôi ba năm rồi...tôi luôn phân vân chính vì thế mà tôi không dốc lòng làm điều gì cả...đã đến lúc nên có câu trả lời rõ ràng?

Tôi đã nghĩ đến việc sẽ vay tiền đi học, làm thêm ở bển...tiền tiết kiệm của tôi chỉ đủ được cái vé máy bay một chiều...

...

I am stuck in my dream and real life
The desire of being an oversea student to open my knowledge, to experience a life in a different country from my owns boosts me every day. And a reality is that I should spend more valid time on staying by my parents' side.

What i have to face names time. Time which i spent for my master degree is also not much more. Age is a thing that i have to concern about. I am 28 years old now, do not young anymore...

Those choices last on my thought for 3 years, because i often force myself to give an option, but i never have an exact answer, so that i do not do anything with 100 percent and no any result forms. It is time to have a clear answer?

I think about borrowing money for my higher education...I will do a part-time job after that to pay for my study...anyway, my saving now is just enough for two-way tickets.

I can't get any scholarship which can support to tuition fee, living fee and etc...

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2016

Cái gì đến sẽ đến, cái gì đi sẽ đi...

" Có đôi khi là người bạn thích chỉ là người bạn đang tưởng tượng"

Một ngày đẹp trời, Cô va vào hắn, đôi mắt giao nhau trong một vài giây ngắn ngủi, cô đưa tay lên ngực mình tự nhủ "Mr right của mình xuất hiện rồi..."
Từ cái ngày ấy, cô vui buồn thất thường, thỉnh thoảng bất giác cười, thỉnh thoảng khuôn mặt rạng rỡ...nhìn xinh xinh...

Ấy thế mà chuyện đâu có kết thúc tốt đẹp vậy...Vì là mà cô đối với hắn không phải là Miss Right.

Và cô gái chấp nhận mối tình một phía của mình. Có sao đâu nhỉ, mình thấy vui thì mình làm thôi...Cấm đoán làm gì...Cô thả cho cảm xúc của mình được tự do làm điều nó thích...Để cho con tim đôi lần nhức nhối, để cho nước mắt đôi lần lặng lẽ rơi...Cô biết rung động, biết mình đang sống. Ok thế cũng đủ rồi...

Cho đến một buổi sáng đẹp trời, cô thức giấc và nhận ra người cô yêu chỉ là người cô tưởng tượng...có chăng chỉ là giống nhau về khuôn mặt mà thôi. Vậy là cô buông tay...

Vậy đấy cái gì đến cứ để nó đến, rồi không thích hợp nó sẽ nhẹ nhàng rời đi...càng không nên ép bản thân phải buông bỏ...giống như sở thích đọc truyện tranh của cô, một thời cô say mê, một thời cô khổ sở vì thấy mình quá đắm chìm trong nó, một thời cô chắc chiu từng đồng để mua truyện, một thời cô lén lút mẹ cha để được phiêu lưu theo những nhân vật. Nhưng bây giờ thì sao? cô có tiền, cô có thời gian nhưng cô lại không còn thích đọc truyện tranh nữa...


What will be will be

" Sometimes the person you love is just someone in your mind"

In a nice day, a girl crush on a boy when they look at each other for some seconds, and the girl put her hand on her chest and says to herself " I find my Mr right".

From that day, her mood changes like the weather. Sometimes she smiles, sometimes she cries...but all the times her face is always bright, it looks very beautiful. She allows her heart pain like it feels. Let her tears fall when it should. She knows her heart is beating and she still alive. That is enough. 

Have we waited for a happy ending? But it may not happen here. The simple reason is She is not his miss right. 

After that, The girl accepts one-way love. Everything is ok. Let's do things you want to do, don't try to stop it or ban it, she thought. She leaves freedom for her feeling so that it can do what it desires. 

Until the morning, when she wakes up and realizes that " he is not actually the one she loves". They are two different men who have just the same face. In consequences, she decides to give up.

So what will be will be, it will leave when it is not suitable anymore. Don't try to force yourself leave it. For example, she used to enjoy reading comic, consider it is her life. She spent all her money on it, and she argued with her parents to continued her hobby. But what is happening now? She had money and time in order to buy or read any comic she likes. However, she does not do it because she has no longer keen on reading picture books anymore...

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2016

Mong tin mừng cho bợn


Tối nay bợn G và ta trải qua một buổi tối khá hay ho. Bợn được gọi phỏng vấn cho một scholarship bên Hàn ấy. Cái phỏng vấn đầu tiên bợn nhận được sau nhiều tháng ròng rả apply hồ sơ. Có công mài sắc có ngày nên kim mà. Vì là lần đầu phỏng vấn bợn hồi hộp lắm, gọi t lên hổ trợ. T chẳng có tý kinh nghiệm nào nhưng vẫn muốn sát cánh cùng bợn. Thế là chiến thôi...T hình dung ra một loạt câu hỏi mà giờ nghĩ lại giống như là đang phỏng vấn bợn trong cuộc thi hoa hậu ý. Ha ha... 1,5 tiếng chuẩn bị rồi thì cái khoảnh khắc ấy cũng đến, phỏng vấn!!!

Vì Bợn đeo headphone để nói nên t cũng chẳng nghe thầy hỏi gì, nhưng nghe bợn trả lời thì mấy câu hỏi t đã đặt cho bợn đúng được 1, 2 câu gì đó. Lúc bợn nói yes, yes, yes... liên tục mà mặt bùn hiu, t nghỉ toi rồi...Cuối cùng thì lại nghe cái gì mà mai thầy ấy sẽ gửi cái commitment... thì có vẻ như ok. Phỏng vấn xong mà bợn cũng chưa biết kết quả thế nào í..Mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp. T sẽ cập nhập thông tin lên đây, ngày mai.

Hope good new for my best friend.
Tonight, my friend and I spent an interesting time. My friend was called for an interview of a professor's Scholarship from Korea. This is the first one she got after months applied to many scholarships. That calls 'diligence is the mother of fortune'. Cause it was the first time of talk, she was very anxious, and she asked me a help. Although I don't have any experience in this field but I really want to give her a hand, so I imaged that I was that professor and I asked her a lot of questions, which after all they were looked  like to be asked for The beauty competition. Ha ha. After one hour and a haft, the interview started. She wore the headphone so that I couldn't hear what the professor said. But through her answers, I knew that he asked some questions that we had prepared. During that time, my friend said yes, yes, yes... many times plus with a sad face, i thought OMG it may run out...Lastly, when the interview ended, I asked her what he told you, she said that he told her he will send her a commitment tomorrow...oh you have a slot to go to Korea...Although she told that she don't know the result but i strong believe that she will be chosen for this scholarship. 
What is a great night?
I will update information tomorrow. 

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2016

Chuyện dở dở ương ương



   Hai đứa 27 tuổi và đều đang ở giai đoạn thất tình. Bợn thất tình lần đầu tiên, ta thất tình lần thứ 2. Nhưng dù là lần một hay lần hai, dù thất tình lúc 18 tuổi hay 27 tuổi cũng là cảm giác như nhau. Bợn hỏi ta "hắn thích tớ hay là không?", "Ơ hay có phải hắn đang gây ấn tượng với tớ"...ta hỏi bợn "hắn như thế có phải quan tâm đến ta"...ơ ta đã thử thế này và thế này...kết quả là....Cuối cùng bợn tự nhận ra " hắn chỉ hơi thích bợn thôi, nhưng chẳng đủ gọi là yêu". Còn ta, có vẻ như là hắn hoàn toàn không có tình ý gì với ta...ờ t cũng nhận ra như vậy, chẳng là t vẫn đang cố chấp, cứng đầu tý...vẫn chưa chấp nhận ta đang tự đi trên một còn đường mà người đó sẽ chẳng bao giờ đồng hành cùng ta..Hôm nói chuyện với bạn xong t chấp nhận ta sẽ thất tình...Quên là điều khó vô đối....nhưng sẽ làm được.  Chẳng phải có ai đó từng nói  " thời gian không có phép màu chữa lành vết thương mà chỉ là biến những điều quan trong trở nên không còn quan trọng nữa". Quên một người chỉ là vấn đề thời gian?
    Nhưng.
   Có những ngày đặc biệt ta cho phép mình làm điều điên rồ, chẳng hạn như, vào cái ngày đặc biệt đó, t bật dậy dù mắt còn đang díu lại (hậu quả của việc làm cú đêm qua). Mặc cho con tim nó biểu tình liên hồi vì ngủ không đủ giấc, t mặc bộ đồ rách rưới nhất, thích nhất, soi gương tô thêm tý son cho mặt nó bớt héo…ta phóng con xe ra đường…Alo bợn đi uống café. Alo thôi chứ bình thường giờ đó ta biết bợn đang bận. Thiên thời địa lợi thế nào mà bợn đồng ý. Và t đề xuất đến cái quán cafe ấy... Ấy, cái quán café của nợ ấy, run rủi thế nào mà khi t đã quyết định game over thì t lại phát hiện ra fb của hắn… thế là một mạch đời tư của hắn t biết hết…hắn hay tới cái quán café ấy…Uk thì đã quyết tâm không để ý nữa rồi thế mà con tim t cứ bảo đi đi, you được phép, ít nhất là hôm nay…Và t đã thuyết phục tên bợn thân đi quán café này. T đã nghĩ có khi hôm nay hắn không lên quán…Khách mà sao lên mãi được…Cảm giác một chút hồi hộp vì không biết có gặp hắn không, cảm giác muốn tìm hiểu tất cả mọi nơi mà hắn đến đang len lõi trong từng tế bào thần kinh. Có một chút hưng phấn không hề nhẹ.

Lúc đến quán ta đưa mắt nhìn xung quanh và thở phào một cái…hắn không ở đây…ta với bợn bắt đầu nói chuyện…Chuyện phím thế gian..được đâu10 phút bổng nghe tiếng hắn phía sau lưng, ta hơi bối rối, nhưng vẫn kiểm soát cơ thể không quay đầu nhìn…Và hắn lướt qua, và hắn thấy ta, ta thấy hắn và chúng ta vờ như không quen biết nhau…Vẫn tiếp tục câu chuyện của mình…T thấy sóng ở trong lòng rồi…Cảm giác hơi hưng phấn, bối rối và mất kiểm soát lại diễn ra…Hắn cũng nói gì đó với một người…Nói khá to…hắn cũng chẳng chào hỏi ta…Ok T bơ luôn…hắn làm việc của hắn…ta nói chuyện của ta. Chúng ta vẫn bơ nhau…1/2 tiếng sau t quyết định đi về…
Chỉ vậy thôi, ngày được phép làm điều điên rồ, một năm có một lần và t đã dùng nó vào việc ấy đấy...giờ thì t đang say, chẳng biết là say vì tác dụng của ly matcha trà xanh hay là hắn?